Đế chế Tangut bị lãng quên: Một quốc gia thời trung cổ ở Tây Bắc Trung Quốc
Tangut (tiếng Trung: 唐ût; bính âm: tángūt) là một quốc gia thời trung cổ tồn tại từ thế kỷ 10 đến thế kỷ 13 ở khu vực ngày nay là tây bắc Trung Quốc và tỉnh Cam Túc. Người Tangut là một nhóm dân tộc Tạng-Miến nói một ngôn ngữ liên quan đến tiếng Tây Tạng và Miến Điện hiện đại.
Đế chế Tangut, còn được gọi là Tây Hạ (tiếng Trung: 西夏; bính âm: xīxià), được thành lập vào năm 982 sau Công Nguyên bởi Hoàng đế Thái Tông Tangut, người tuyên bố độc lập khỏi triều đại Bắc Tống. Đế chế này đạt đến đỉnh cao dưới thời trị vì của Hoàng đế Renzong của Tangut (1028-1063 sau Công nguyên), khi nó kiểm soát một lãnh thổ rộng lớn trải dài từ tỉnh Cam Túc ngày nay đến các khu vực Tân Cương và Nội Mông ngày nay.
Đế chế Tangut được biết đến với nền văn hóa độc đáo của nó, pha trộn các yếu tố của Phật giáo Tây Tạng, Nho giáo Trung Quốc và truyền thống du mục Trung Á. Người Tangut có kỹ năng gia công kim loại, dệt và làm giấy, đồng thời các nghệ nhân của họ đã tạo ra các tác phẩm điêu khắc, tranh vẽ và đồ gốm phức tạp.
Tuy nhiên, đế chế suy tàn vào thế kỷ 13 do xung đột nội bộ, các cuộc xâm lược của người Mông Cổ và các yếu tố môi trường như hạn hán và nạn đói. Vào năm 1227 sau Công Nguyên, người Mông Cổ dưới sự chỉ huy của Thành Cát Tư Hãn đã chinh phục Đế chế Đảng Hạng, đánh dấu sự kết thúc nền độc lập của nước này. Ngôn ngữ và văn hóa Tangut phần lớn đã biến mất theo thời gian, nhưng di sản của chúng vẫn có thể được nhìn thấy trong kiến trúc, nghệ thuật và văn học của khu vực.



