ALGOL (Ngôn ngữ thuật toán): Tiền thân của ngôn ngữ lập trình hiện đại
ALGOL (Ngôn ngữ thuật toán) là ngôn ngữ lập trình máy tính được phát triển vào giữa những năm 1950 cho các ứng dụng khoa học và kỹ thuật. Nó được thiết kế để trở thành một giải pháp thay thế mạnh mẽ và linh hoạt hơn cho COBOL, ngôn ngữ lập trình thống trị vào thời điểm đó.
ALGOL được phát triển bởi một ủy ban gồm các nhà khoa học máy tính từ một số nước Châu Âu và được giới thiệu lần đầu tiên vào năm 1958. Ngôn ngữ này được đánh giá cao có ảnh hưởng và được sử dụng rộng rãi trong các học viện và tổ chức nghiên cứu trên khắp Châu Âu và Bắc Mỹ. Nó cũng là nền tảng cho một số ngôn ngữ lập trình khác, bao gồm C và Pascal.
Một số tính năng chính của ALGOL bao gồm:
* Kiểu gõ mạnh: ALGOL là ngôn ngữ được gõ tĩnh, có nghĩa là các biến phải được khai báo cùng với kiểu dữ liệu của chúng trước khi chúng có thể được sử dụng.
* Cấu trúc khối: Các chương trình ALGOL bao gồm các khối mã được phân cách bằng các câu lệnh bắt đầu-kết thúc.
* Chức năng: ALGOL hỗ trợ việc sử dụng các hàm, cho phép người lập trình xác định các đoạn mã có thể tái sử dụng.
* Mảng: ALGOL hỗ trợ việc sử dụng mảng, giúp làm việc với các bộ sưu tập dữ liệu dễ dàng hơn.
Nhìn chung, ALGOL là ngôn ngữ quan trọng trong việc phát triển lập trình máy tính và nó có ảnh hưởng đáng kể đến việc thiết kế các ngôn ngữ sau này như C và Pascal.