Hiểu ý nghĩa của Caliph trong lịch sử Hồi giáo
Caliph ( /ˈk
lɪf/; tiếng Ả Rập: خليفة khalīfah) là tước hiệu dành cho người lãnh đạo cộng đồng Hồi giáo, theo truyền thống là người kế vị chính trị và tôn giáo của Muhammad. Caliphate là một hình thức chính phủ trong đó Caliph đóng vai trò vừa là người đứng đầu hành pháp vừa là người lãnh đạo tinh thần của cộng đồng Hồi giáo.
Caliphate ban đầu được thành lập vào những năm đầu của đạo Hồi và bị bãi bỏ vào thế kỷ 20. Trong thời gian tồn tại, caliphate là một cường quốc trong thế giới Hồi giáo, với caliph là thủ lĩnh tối cao của Ummah (cộng đồng Hồi giáo toàn cầu). Caliph chịu trách nhiệm duy trì và duy trì luật Hồi giáo, giải quyết tranh chấp và bảo vệ đức tin trước các mối đe dọa từ bên ngoài. những người kế vị trực tiếp của Muhammad và đóng một vai trò quan trọng trong việc hình thành cộng đồng Hồi giáo sơ khai. Caliphate đã được hồi sinh trong thời hiện đại bởi một số nhóm Hồi giáo, những người tìm cách tái lập thể chế này như một lực lượng thống nhất cho cộng đồng Hồi giáo toàn cầu.