Tìm hiểu các định lý về tính không đầy đủ của Gödel: Hướng dẫn về giới hạn của các hệ thống hình thức
Tính không đầy đủ đề cập đến thực tế là một hệ thống chính thức không thể chứng minh tính nhất quán hoặc tính hoàn chỉnh của chính nó trong chính nó. Điều này có nghĩa là cho dù chúng ta có cố gắng hình thức hóa và hệ thống hóa kiến thức của mình đến mức nào thì vẫn luôn có những tuyên bố không thể được chứng minh là đúng hay sai bằng cách sử dụng các quy tắc của chính hệ thống.
Ý tưởng này lần đầu tiên được đề xuất bởi Kurt Gödel vào những năm 1930, và nó đã có tác động sâu sắc đến cách chúng ta nghĩ về toán học và các hệ thống hình thức. Về bản chất, các định lý về tính không đầy đủ của Gödel nói rằng bất kỳ hệ thống hình thức nào đủ mạnh để mô tả số học cơ bản đều không đầy đủ hoặc không nhất quán.
Tính không đầy đủ đề cập đến thực tế là có những phát biểu không thể được chứng minh trong hệ thống, trong khi tính không nhất quán đề cập đến thực tế là hệ thống có thể chứng minh cả một phát biểu và sự phủ định của nó. Điều này có nghĩa là nếu một hệ thống hình thức nhất quán thì nó sẽ luôn không đầy đủ, và nếu nó hoàn chỉnh thì nó sẽ luôn không nhất quán.
Ý nghĩa của các định lý về tính không đầy đủ của Gödel là rất sâu rộng và chúng đã có tác động đáng kể đến các lĩnh vực như toán học, khoa học máy tính và triết học. Chúng cho chúng ta thấy rằng cho dù chúng ta có cố gắng hình thức hóa kiến thức của mình đến mức nào đi nữa thì sẽ luôn có những giới hạn đối với những gì chúng ta có thể chứng minh hoặc bác bỏ bằng cách sử dụng một hệ thống hình thức.