Tìm hiểu phong trào hậu Raphaelite trong nghệ thuật
Thuật ngữ "Hậu Raphaelite" được nhà sử học và phê bình nghệ thuật John Ruskin đặt ra vào thế kỷ 19 để mô tả một nhóm nghệ sĩ chịu ảnh hưởng của phong trào Tiền Raphaelite nhưng lại bác bỏ một số nguyên lý trung tâm của nó. Phong trào Tiền Raphaelite nổi lên vào những năm 1840, nhấn mạnh vẻ đẹp, chi tiết và cảm xúc trong nghệ thuật, đồng thời tìm cách thách thức các phong cách nghệ thuật thống trị thời bấy giờ. Các nghệ sĩ hậu Raphaelite như Edward Burne-Jones, William Holman Hunt, và Dante Gabriel Rossetti, tiếp tục khám phá các chủ đề về vẻ đẹp, chi tiết và cảm xúc trong tác phẩm của họ, nhưng họ cũng bắt đầu thử nghiệm các kỹ thuật và phong cách mới. Chúng bị ảnh hưởng bởi nhiều nguồn khác nhau, bao gồm nghệ thuật thời trung cổ, nghệ thuật thời Phục hưng và phong trào Phục hưng Gothic.
Một số đặc điểm chính của nghệ thuật Hậu Raphaelite bao gồm:
1. Sử dụng màu sắc sống động và các chi tiết phức tạp: Các nghệ sĩ thời Hậu Raphaelite tiếp tục nhấn mạnh tầm quan trọng của màu sắc và chi tiết trong tác phẩm của họ, như được thấy trong các hoa văn phức tạp và màu sắc tươi sáng được sử dụng trong các bức tranh của Burne-Jones.
2. Quan tâm đến thần thoại và văn học: Nhiều nghệ sĩ thời Hậu Raphaelite lấy cảm hứng từ thần thoại và văn học, như được thấy trong các bức tranh của Rossetti dựa trên Thần khúc của Dante.
3. Thử nghiệm các kỹ thuật mới: Các nghệ sĩ hậu Raphael thích khám phá các kỹ thuật và phong cách mới, chẳng hạn như sử dụng men và xếp lớp để đạt được cảm giác về chiều sâu và độ sáng trong tác phẩm của họ.
4. Nhấn mạnh vào cảm xúc và tâm lý: Các nghệ sĩ thời Hậu Raphaelite quan tâm đến việc khám phá các khía cạnh cảm xúc và tâm lý của đối tượng của họ, như được thấy trong các bức tranh vẽ các nhân vật tôn giáo của Hunt.
Nhìn chung, phong trào Hậu Raphaelite thể hiện sự tiếp nối của các lý tưởng Tiền Raphaelite, nhưng với sự nhấn mạnh nhiều hơn vào thử nghiệm và đổi mới.